Điềm Tâm và Thất Tịch ngủ chung một giường, hai người nhỏ giọng tâm sự rất nhiều chuyện giữa con gái với nhau, mãi đến nửa đêm, hai cô gái mới mơ màng ngủ mất.
Hôm sau.
Điềm Tâm ngủ đến đau cả đầu, day trán ngồi dậy.
Không biết là từ lúc nào mà cô đã quen thuộc với nhà họ Trì nhỉ?
Vừa đổi sang chỗ khác là không tài nào ngủ ngon giấc, cả đêm cứ mơ mơ màng màng.
"Điềm Tâm, bữa sáng cậu muốn ăn gì? Để mình xuống bảo người giúp việc làm." Thất Tịch đã rửa mặt, thay đồng phục xong, híp mắt cười với Điềm Tâm.
Điềm Tâm cười, "Gì cũng được, mình ăn giống cậu, cậu ăn gì mình ăn nấy."
"Được, hôm nay ăn bữa sáng kiểu Tây nhé, mình xuống bảo người giúp việc nấu, cậu nhanh lên nha…"
"Ừ ừ biết rồi." Điềm Tâm nói xong liền vén chăn ngồi dậy.
Đợi lát nữa ăn cơm xong, cô phải đến bệnh viện thăm Dạ và ba mẹ trước, sau đó sẽ đến trường với Thất Tịch.