Chuyện này…
Trì Nghiêm liếc Trì Minh Mỹ.
Trì Minh Mỹ thở dài, sờ đầu Điềm Tâm, "Điềm Tâm cục cưng à, dì biết cháu thấy có lỗi với Dạ, nhưng ở lại nhà họ Trì cũng không ảnh hưởng gì đến việc cháu cùng Thất Tịch đến bệnh viện chăm sóc Dạ, cục cưng, đừng đi có được không?"
Hic hic, sao dì Trì lại nói thế chứ, mấy lời cuối cùng kia đâm trúng vào tuyến lệ của Điềm Tâm làm cô càng muốn khóc.
"Không phải vậy, dì à, cháu không muốn gây thêm phiền phức cho mọi người, hơn nữa ở cùng với Thất Tịch, cũng tiện chăm sóc cậu ấy…"
Thôi được, thấy Điềm Tâm kiên quyết, Trì Minh Mỹ với Trì Nghiêm cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể đồng ý.
Thu dọn hành lý xong, Điềm Tâm kéo xuống tầng một, phát hiện dì Trì và chú Trì đang đứng chờ mình ở cửa.
Chỉ là… không thấy Trì Nguyên Dã.
Thật ra thì, Trì Nguyên Dã không có ở đây cũng không hẳn là không tốt.
Nếu nhìn thấy anh ấy, quyết tâm mình vất vả lắm mới đưa ra được lại bị dao động.