Giọng cậu mang vẻ ngông cuồng, còn rất tự tin khiến người ta tin tưởng vô điều kiện.
Điềm Tâm bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thối hoắc."
Trì Nguyên Dã liếc cô bằng đôi mắt đen nhánh, "Nói đi cũng phải nói lại, con nhóc thối, em muốn tự tìm chết đúng không? Thế mà lại dám tắt điện thoại của anh?"
"Điện thoại hết pin, em đâu làm được gì." Điềm Tâm vô tội nhún vai.
Trì Nguyên Dã bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên lại mở miệng, "Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"
Điềm Tâm bị vấn đề khó hiểu này làm cho sửng sốt, hỏi ngược lại, "Số điện thoại của anh? Tự anh không biết số của anh à?"
"Bớt nói nhảm đi, anh đang hỏi em, số điện thoại của anh là bao nhiêu? Nói mau!"
"Em không biết…"
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã vì tức giận mà sầm xuống, cậu nâng cằm cô lên, "Đáng chết, em dám không thuộc số điện thoại của anh?"
Gì vậy trời? Trì thiếu à, tư duy của anh đừng có lệch sóng xa như thế được không?