Cố Dĩ Phong dựng xe đạp, cau mày nhìn Tô Khả Nhi, "Thân phận của em đặc thù, sau này chú ý một chút, đừng có tuỳ tiện dẫn người về nhà."
Tô Khả Nhi mỉm cười duyên dáng, tiến lên dựa vào người Cố Dĩ Phong, "Người kia là em họ của em, sẽ không có chuyện gì đâu. Yên tâm."
"Sao mà yên tâm được? Em có biết cả cảnh sát lẫn người nhà họ Trì đều đang ráo riết tìm em, muốn dẫn độ em về quy án không?"
Tô Khả Nhi nghe xong, mặt lập tức sa sầm xuống, "Ý của anh là gì? Nếu sợ tôi sống ở đây làm liên luỵ đến anh, vậy thì tôi đi ngay lập tức! Không gây thêm phiền cho anh nữa."
Nói xong, Tô Khả Nhi làm bộ muốn bỏ đi.
Cố Dĩ Phong vội kéo tay Tô Khả Nhi lại, sốt sắng nói, "Khả Nhi, em biết rõ ý anh không phải thế mà. Không phải anh sợ liên luỵ đến bản thân mình, là anh sợ em bị bắt sẽ phiền phức, em biết không."