Từ trước đến nay Trì Nguyên Dã không bao giờ biết đùa, cậu thật sự có thể làm cái chuyện "mất trí điên rồ" này!
Điềm Tâm vội bật dậy khỏi giường, chắp tay sau lưng đi đến gần cửa, cúi đầu đá đá sàn nhà, vẫn còn giãy giụa lần cuối, "Anh định làm gì, em muốn đi ngủ."
"Bớt nói nhảm đi, mở cửa!" Sức kiên nhẫn của Trì thiếu luôn ít đến đáng thương.
Điềm Tâm bĩu môi, không tình nguyện mở cửa ra, liền thấy Trì Nguyên Dã lười biếng dựa ở cửa, tay bưng một cốc... sữa bò nóng?
Đây là ý gì?
Điềm Tâm chớp chớp mắt, đần ra nhìn cậu.
Trì Nguyên Dã liếc nhìn vóc dáng nhỏ bé của Điềm Tâm, chìa tay đưa sữa bò đến trước mặt cô, ném ra một câu, "Uống đi."
"Anh đến để đưa em cái này à?"
Trì Nguyên Dã hừ khẽ, đôi mắt đen nhánh quan sát Điềm Tâm một lượt từ trên xuống dưới, "Con nhóc tiểu học, bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày em phải uống hai cốc sữa bò cho anh, sáng tối mỗi buổi một cốc, không được phép ngắt quãng."
"Tại sao?"