"Xuống xe!" Trì Nguyên Dã nói xong thì dừng xe lại rồi đi xuống trước.
Không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc đây là cái tính cách gì chứ, nói giận là giận ngay.
Điềm Tâm cởi dây an toàn ra đuổi theo.
Trì Nghiêm với Trì Minh Mỹ vừa mới chuẩn bị xong, đang muốn mở cửa ra ngoài thì trông thấy Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm cùng trở lại từ xa.
Trì Minh Mỹ oà khóc tại chỗ, lao vào trong ngực con trai mình, giọng nói nghẹn ngào, "Nguyên Dã, cuối cùng con cũng đã trở lại, làm mẹ lo lắng muốn chết, nếu con xảy ra chuyện gì không hay thì mẹ không muốn sống nữa!"
Mắt Trì Nghiêm cũng hoe đỏ, nhìn con trai mình, không nói gì mà chỉ vỗ vỗ vào bả vai Trì Nguyên Dã rồi quay lưng đi.
Trì Nguyên Dã hơi mất tự nhiên, gương mặt tuấn tú quay sang bên, không đẩy Trì Minh Mỹ ra mà để mặc cho bà ôm mình, "Hai người có cần chuyện bé xé ra to vậy không? Thật là nhàm chán."
"Hu hu…" Trì Minh Mỹ kích động đến không nói thành lời.