Cô y tá có chút không dám tin, "Sao?"
Trì Nguyên Dã không nhịn được cau mày, tức giận nhìn cô ta chằm chằm, "Tôi bảo cô cút xa ra chút!"
Cô y tá uất ức trong lòng, nhìn Điềm Tâm đang rúc vào trong ngực Trì Nguyên Dã rồi giậm chân rời đi.
Trong nháy mắt phòng khách chỉ còn lại Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã.
Oh, yes, quân địch đã rút, hủy bỏ báo động!
Thấy Trì Nguyên Dã hờ hững với bà chị y tá kia, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho cô ta, Điềm Tâm tỏ ra rất hài lòng, cô cười hì hì xoa xoa mái tóc đen của cậu, "Ngoan lắm."
Con nhóc đáng chết này!
Khóe miệng Trì Nguyên Dã hơi giật giật.
Tâm trạng đã trở nên vui vẻ nên Điềm tâm muốn rời khỏi đùi Trì Nguyên Dã, ai ngờ gáy lại bị người kia bá đạo giữ lấy.
"Anh làm cái gì thế?" Điềm Tâm rụt người về sau.
Trì Nguyên Dã nở nụ cười như ác ma, gương mặt tuấn tú tiến tới gần Điềm Tâm, "Con nhóc tiểu học, hình như vừa rồi dáng vẻ của em rất oai phong mà, nhỉ?"