"Không muốn không muốn không muốn!" Điềm Tâm vừa lắc đầu vừa nhỏ giọng thầm thì, "Anh là một tên ác ma điên cuồng thích cắn người, đồ biến thái."
Mặt cô giờ vẫn còn đau đây này.
Đáng chết, con nhóc tiểu học đang nói gì?
Tên ác ma điên cuồng? Biến thái?
Thì ra hình tượng của cậu trong lòng cô là như thế sao?
Trì thiếu rất không vui, gương mặt tuấn tú thay đổi bất thường, cậu đứng dậy muốn trừng phạt con nhóc tiểu học không biết nghe lời này ngay lập tức.
"Anh làm gì thế?" Điềm Tâm bị buộc phải rúc người vào trong một góc của ghế sofa, bày ra dáng vẻ đề phòng mạnh mẽ, cô còn khoanh hai tay bảo vệ trước ngực nữa.
"Không phải em nói anh biến thái sao, hả? Vậy bản thiếu gia liền biến thái cho em xem nhé." Trì Nguyên Dã cười gian tiến tới gần Điềm Tâm rồi vây cô ở giữa mình và lưng ghế ở phía sau.
Lưu manh!
Bị ức hiếp nên Điềm Tâm quyết định phản công, cô đưa chân lên dùng sức đạp vào chân của Trì Nguyên Dã.