Nụ hôn ấy bá đạo bỏ mặc hết thảy, thậm chí còn có chút điên cuồng.
Điềm Tâm sợ hết hồn, thân thể vô thức căng thẳng dán chặt lên trên vách tường, miệng bị người kia bịt kín, muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng ê a.
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì vậy.
Điềm Tâm bị dọa hoảng sợ, nghĩ đến Thất Tịch với Hàn Hữu Thần còn đang ở bên ngoài nên cô vươn tay tới muốn đẩy Trì Nguyên Dã ra, ai ngờ cậu ấy lại thuận thế giữ chặt tay cô đặt ở trước ngực.
Cô không thể cử động được nữa, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Điềm Tâm cố gắng ngẩng mặt lên, môi của cả hai dính liền quấn quýt chẳng ngừng, trong không khí lan tỏa một mùi hương ngọt ngào quyến luyến.
Điềm Tâm cảm thấy chẳng còn đứng vững được nữa, dường như mọi sức lực đều bị nụ hôn này hút cạn, chân mềm nhũn, nếu không nhờ Trì Nguyên Dã nắm tay cô thì chắc chắn cô đã ngã ngồi xuống đất rồi.