Đầu óc Điềm Tâm trống rỗng, nếu không phải nhờ Trì Nguyên Dã kéo tay cô vào trong xe thì sợ rằng cho đến bây giờ cô cũng chưa phản ứng kịp!
Mặc dù rất ghét Tô Khả Nhi, nhưng mà… nhưng mà một người sống sờ sờ lại nhảy sông tự sát ngay trước mặt mình, thật sự trong lòng cô không chấp nhận được.
"Này, Trì Nguyên Dã, anh nói xem, thật sự Tô Khả Nhi chết rồi sao?" Giọng nói của Điềm Tâm hơi run rẩy, cô quay đầu nhìn Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã một tay nắm vô lăng, tay còn lại tùy ý khoác lên mép cửa sổ, chiếc cằm cương nghị banh ra, vẻ mặt phức tạp, cuối cùng thì biến thành tiếng hừ nhẹ, "Chết thì sao, cô ta làm bao nhiêu chuyện xấu, bởi vì cô ta mà bây giờ Dạ còn đang sống chết không rõ trong bệnh viện, cô ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!"
Đúng vậy nhỉ, Dạ… bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại không phải lúc nghĩ về mấy thứ này đâu!
Điềm Tâm lắc lắc đầu, ngồi yên, "Trì Nguyên Dã, lái nhanh hơn một chút đi."