Gương mặt Trì Nguyên Dã vốn rất nghiêm túc, nghe thấy lời Điềm Tâm nói thì ánh mắt lóe lên, cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt chân thành của cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh mình ngay lúc này.
Cậu không lên tiếng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, sau đó vươn tay ra xoa đầu của Điềm Tâm.
Trên sàn nhà, vũng máu mà Kim Thánh Dạ để lại thật chói mắt.
Tô Khả Nhi đúng là một kẻ điên, bắt được ai thì cắn người đó!
Màu mắt của Trì Nguyên Dã vừa mới bình thường trở lại nhờ câu nói của Điềm Tâm, vậy mà khi cậu nhìn thấy vết máu khiến người ta hoảng sợ kia thì lại trở nên lạnh lùng.
Cậu cười khẩy, con ngươi đen nhánh mang theo vẻ khó lường nhìn Tô Khả Nhi chằm chằm, "Loại người như cô căn bản không đáng sống trên đời! Nếu Dạ gặp chuyện không may, tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Tô các người kết thúc luôn!"
Nói xong, Trì Nguyên Dã nắm lấy cổ tay của Điềm Tâm, "Chúng ta đi!"