Bởi vì cứu mình, Kim Thánh Dạ mới ra nông nỗi như vậy!
Điềm Tâm cảm thấy bị tổn thương vì những lời này, nhiều cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lòng.
"Tô Khả Nhi, tại sao cô phải làm như vậy, tại sao cô nhất định phải tổn thương những người bên cạnh tôi, tại sao cứ muốn dùng sự đau khổ của người khác làm thú vui cho mình, hơn nữa còn gây ra những điều ấy mà không biết mệt hả?" Điềm Tâm vừa nói vừa đi tới chỗ Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi bị cảnh sát ở sau lưng bắt lấy cánh tay nên không thể cử động được, tuy nhiên không vì vậy mà cô ta thu lại bớt, ngược lại còn ngông cuồng, cô ta ngửa đầu cười ha ha mấy tiếng, sau đó nhìn Điềm Tâm chằm chằm, "Tại sao? Mày hỏi tao tại sao à? Còn không phải bởi vì con tiện nhân mày sao? Bởi vì mày nên mới khiến người bên cạnh mày phải chịu khổ theo, tất cả đều tại mày, mày biết không? Nếu như không có mày thì sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi!"