Quản lý Lưu của trung tâm mua sắm cúi người gật đầu chào hỏi đám Kim Thánh Dạ.
Phải biết rằng mấy người này đều là tổ tông, nghìn vạn lần không đắc tội nổi.
"Kim thiếu, Hàn thiếu, Kim tiểu thư, còn có vị… vị tiểu thư không biết tên này, xin hỏi tại sao bốn người cô cậu lại tới đây? Mới sáng sớm thôi mà." Quản lý Lưu nịnh nọt mở miệng.
Kim Thánh Dạ mỉm cười, "Là như thế này, chiều hôm qua bạn của chúng tôi mất tích ở trung tâm mua sắm của các người, đến tận bây giờ mà vấn đề còn chưa được giải quyết, bạn của tôi cũng chưa liên lạc với chúng tôi. Vậy nên, có phải là trung tâm mua sắm của các người cũng nên chịu một phần trách nhiệm hay không?"
Rõ ràng là nụ cười tươi tắn, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt của Kim Thánh Dạ.
Rõ ràng là giọng nói dịu dàng không gì sánh được, nhưng lại lộ ra hơi thở nguy hiểm nồng nặc.
Thâm độc lạnh lùng.