Vừa nói xong, xe đẩy động đậy, một bóng dáng nhỏ bé lăn ra từ dưới tấm vải trắng, nằm sấp lên mặt đất.
Mẹ ơi, đau chết con rồi!
Thất Tịch nhăn mặt, xoa mông.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Thất Tịch ngẩng đầu nhìn, sau đó lập tức sa vào đôi mắt sâu thẳm của Hàn Hữu Thần.
"Khụ, ha ha ha, suprise!" Thất Tịch cười ha ha, dang tay mình ra hai bên.
Hàn Hữu Thần đứng dậy, tiến lên mấy bước kéo Thất Tịch từ dưới đất lên, gương mặt anh tuấn nghiêm khắc, gằn từng chữ, "Kim Thất Tịch! Có phải em nên giải thích, sao em lại xuất hiện ở đây không, hả?"
"Bởi vì em rất nhớ anh, em nóng lòng muốn đến gặp anh, anh Hữu Thần, em thật sự rất nhớ anh!" Thất Tịch nói rồi, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, cả người dán lên người Hàn Hữu Thần như gấu túi, ngước gương mặt nhỏ nhắn, chớp đôi mắt to nhìn Hàn Hữu Thần.
Tiếng gọi dài của cô, mang theo ý nũng nịu, vô cùng đáng yêu.