Hic, tại sao Trì Nguyên Dã phải dùng cách này để thử nhiệt độ của mình chứ!
Điềm Tâm cảm giác như tim mình sắp vọt ra khỏi cổ họng!
Cô gượng cười hai tiếng, rụt cổ ra đằng sau, "Hoá ra là như vậy, vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Khoé miệng Trì Nguyên Dã cong lên, không hề có ý định buông Điềm Tâm ra, "Nhưng nhìn sắc mặt em lại đỏ như bị sốt, con nhóc tiểu học, em xấu hổ à?"
Sao anh ấy lại cứ thế vạch trần mình thế nhỉ…
Không biết Điềm Tâm lấy sức lực đẩy cậu ở đâu ra, "Anh nhàm chán vừa chứ, em chỉ đơn giản thấy nóng thôi, nóng chết em rồi."
Vừa nói cô vừa lấy tay quạt quạt.
"Ồ? Phải không? Để anh giúp em hạ nhiệt." Nói xong, Trì Nguyên Dã giữ mặt Điềm Tâm, đôi môi lạnh lẽo cứ thế đè xuống, lưu luyến cọ vào má cô.
Anh ấy không hôn môi mình, mà bờ môi giống như thạch hoa quả cọ sát trên gương mặt đỏ bừng của mình, khẽ hôn thật nhẹ, mang theo hơi lạnh như băng. Đặc! Biệt! Thoải! Mái!