Đúng rồi, nhẫn.
Điềm Tâm vội xoay người, móc hộp đựng nhẫn trong túi xách của mình ra, nghiêng đầu đưa cho Trì Nguyên Dã, "Nè, chính là cái này, em làm mất một buổi chiều đó."
Trì Nguyên Dã nhướng mày, "Em tự làm?"
Điềm Tâm gật đầu lia lịa, thấy Trì Nguyên Dã mở hộp ra thì ánh mắt sáng lấp lánh, giống như một học sinh đang chờ thầy giáo khen ngợi.
"Đây không phải là nhẫn bình thường đâu, anh nhìn mặt trong của nó mà xem." Điềm Tâm vừa nói vừa lật chiếc nhẫn lại, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng giới thiệu, "Anh đoán xem hai chữ cái này có nghĩa là gì?"
Đôi mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn chăm chú hai chữ cái kia, khoé miệng bỗng cong lên thành nụ cười gian, "Con nhóc tiểu học, hoá ra em đã sớm thích anh, còn lén lút làm xong cả vật đính ước nữa?"
Toát mồ hôi…
"Đây là quà sinh nhật mà."
"Anh nói vật đính ước là vật đính ước!"
"…" Điềm Tâm bó tay.