Không thể nào, Trì Nguyên Dã sẽ không chết, người kia không phải cậu ấy...
Điềm Tâm oà một tiếng, vùi đầu vào đầu gối gào khóc.
Thất Tịch và Kim Thánh Dạ cũng không kìm được, đi tới muốn kéo Điềm Tâm dậy, "Điềm Tâm, tạm thời em đừng hốt hoảng, chuyện còn chưa được xác thực, chưa chắc người kia đã là Nguyên Dã, em dậy đi, chúng ta đến bệnh viện Khang Minh ngay bây giờ."
Điềm Tâm khóc đến không thở nổi, ôm đầu mình, "Em không đi, em không đi, em phải ở đây chờ cậu ấy!"
Cô đang trốn tránh, cô không dám đối mặt, cô không biết nếu người nằm trong bệnh viện thật sự là Trì Nguyên Dã, vậy mình nên làm cái gì.
Nước mưa rơi vào tóc, vào người cô, giữa cơn gió lớn, trông dáng người Điềm Tâm càng thêm gầy yếu.
Điềm Tâm bị cóng đến run lẩy bẩy, tất cả suy nghĩ trong đầu như bị rút ra, cô không ngừng tự thôi miên bản thân mình, Trì Nguyên Dã không sao, không sao...