"Thất Tịch, sao cậu lại tới đây?" Điềm Tâm nói xong rồi ngồi bên cạnh bạn mình.
Thất Tịch lắc cánh tay của cô, "Nhớ cậu thôi, gọi điện thoại cho cậu nhưng không được, Điềm Tâm, sao hôm nay cậu không đi học hả?"
"Hôm nay thấy hơi khó chịu, với mình còn phải thu dọn hành lý nữa…" Điềm Tâm cúi đầu nghịch ngón tay của mình, thành thật trả lời.
"Cậu thật sự muốn dọn ra ngoài sao?"
"Nếu không thì sao? Mình ở lại có ý nghĩa gì nữa chứ?" Điềm Tâm buồn bã nói.
"Điềm Tâm, cậu biết vì sao lần này Trì Nguyên Dã lại tức giận như vậy không?" Đột nhiên Thất Tịch ngồi lại đàng hoàng, gương mặt nhỏ nhắn cũng trở nên thật nghiêm túc.
Hừ, còn có thể vì sao chứ? Bởi vì Trì Nguyên Dã là tên khốn kiếp và cuồng bạo lực!
Điềm Tâm lắc đầu, "Mình không muốn biết, mình chỉ biết Trì Nguyên Dã bảo mình cút ra khỏi nhà họ Trì, còn nói không muốn gặp lại mình nữa."
Nói đến đây, mặt Điềm Tâm lại hiện lên vẻ tủi thân uất ức.