Trì Nguyên Dã hơi dừng bước nhưng không quay đầu lại, chỉ đứng im ở đó đưa lưng về phía Điềm Tâm.
Điềm Tâm rũ mi, vân vê hộp đựng cơm, đủ loại cảm xúc bắt đầu không ngừng tích tụ trong mắt, cô vội vàng mở to mắt, buộc mình dùng giọng điệu bình thường nhẹ nhõm nhất để nói chuyện, "Tôi… Tôi đã gọi điện thoại cho ba rồi, họ nói ngày mốt về nước, trong hai ngày này tôi sẽ dọn dẹp hành lý của mình. Đến ngày mốt, tôi sẽ chuyển ra ngoài."
Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã trầm xuống, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt trở nên phức tạp, thế nhưng cậu vẫn không lên tiếng, chỉ im lặng đi ra ngoài.
Sau khi nói những lời đó xong, Điềm Tâm cảm thấy như sức lực của mình đã bị rút mất một nửa, cô mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Chị Trương đứng bên cạnh nghe thấy thì chẳng hiểu gì cả, chị hỏi: "Cô Lạc, cái gì mà chuyển với không chuyển chứ? Cô muốn rời khỏi đây sao?"
Điềm Tâm gật đầu.