Trì Nguyên Dã hung hăng ném ra những lời này rồi quay đầu rời khỏi.
Điềm Tâm ngẩn ra nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của cậu.
Đột nhiên cô cảm thấy Trì Nguyên Dã thật xa xôi, chẳng thể nào chạm vào được.
Cậu nói, Lạc Điềm Tâm, chúng ta kết thúc rồi!
Cậu nói, ngày mai cô cuốn gói cút ra khỏi nhà họ Trì.
Cậu nói, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa!
Điềm Tâm mở to mắt, sao tự nhiên mắt lại nóng lên thế này, còn chua xót nữa, nước mắt gần tràn ra mất rồi.
Uất ức bao trùm lấy cô, Điềm Tâm không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Thật sự là do cô sai sao?
Đến lúc này Thất Tịch mới phản ứng được, cô ấy vội vàng đi tới lay Điềm Tâm, "Điềm Tâm, cậu không sao chứ?"
Điềm Tâm cắn môi quay đầu nhìn Thất Tịch, muốn mỉm cười bảo với cô ấy rằng mình không sao, nhưng gương mặt giống như bị cứng lại vậy, chẳng thể nào cười nổi.