M* nó, đồ biến thái chết tiệt…
Điềm Tâm thầm khinh bỉ Trì Nguyên Dã, nhưng cô chỉ có thể bĩu môi cất điện thoại vào lại trong cặp.
Trì Nguyên Dã bắt đầu khởi động xe, một tay nắm vô lăng, một tay tự do tựa lên khung cửa sổ, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn ba lô phình to trong tay Điềm Tâm: "Mua cái gì vậy?"
"Không nói cho cậu biết đâu!" Điềm Tâm thở hổn hển, cô vẫn còn tức giận chuyện tiếng chuông điện thoại nên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Trì Nguyên Dã cười khẽ, "Dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết thôi."
"Nhưng bây giờ tôi cứ không nói cho cậu biết đấy." Điềm Tâm lườm người kia.
"Ngốc nghếch."
"…"
*——**——*
Thứ hai đến trong nháy mắt.
Hôm nay chính là sinh nhật của Trì đại thiếu, dường như nó cũng trở thành ngày chúc mừng của toàn trường, học sinh cả trường tặng quà nhiều đến mức chất đầy cả bàn học.