Không thể tin là mình đã ra ngoài lâu đến vậy!
Vừa rồi chuyên tâm làm nhẫn nên điện thoại có rung cũng chẳng biết, cô tiêu rồi!
Điềm Tâm vội vàng tìm số điện thoại của Trì Nguyên Dã để gọi lại, ai ngờ tiếng chuông đột nhiên reo lên vang dội khiến Điềm Tâm trượt tay, suýt nữa thì làm điện thoại rơi xuống đất.
Sau một hồi luống cuống tay chân, Điềm Tâm vội vàng cầm điện thoại lên, thấy cái tên Trì Nguyên Dã ở trên màn hình, cô run rẩy bấm nhận cuộc gọi.
"Con nhóc đáng chết, cô còn biết nghe điện thoại của tôi hả?" Giọng nói âm u trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi ở bên kia đầu dây bay vào trong tai Điềm Tâm.
Cô cười ngượng ngùng, "Không có mà, vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại…"
Gương mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã sắp trở nên đen sì rồi, đáng chết, cô ấy không biết mình rất lo lắng sao? Gọi điện thoại thì không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cậu đã từng bị người nào coi thường như vậy chưa hả?