Khuôn mặt đẹp trai của cậu gần trong gang tấc, hoàn toàn làm rối loạn nhịp tim của Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã cười khẽ, hơi nhướng mày lên, "Con nhóc tiểu học, cô đỏ mặt cái gì, hửm?"
Lúc cậu nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt nhỏ của cô, đan xen mập mờ với hơi thở của cô.
Điềm Tâm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nào ngờ Trì Nguyên Dã chỉ vòng qua cô, để cài chắc dây an toàn cho cô từ bên cạnh, sau đó ngồi thẳng người như không có việc gì.
Mọe nó!
Tên ác ma này đang đùa giỡn cô sao?
Nhưng mà… vừa rồi mình đang mong đợi cái gì vậy?
Điềm Tâm bụm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại.
Lúc về đến trường thì cũng đúng lúc ra chơi.
Trong khoảnh khắc Điềm Tâm bước vào cửa, cả lớp vốn đang ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Điềm Tâm, không có châm chọc, không có cười nhạo, mà chỉ có kinh ngạc.