Điềm Tâm dẩu môi, có chút ỉu xìu trừng cậu, rồi mới dời sự chú ý lên cả người đang nóng rần của mình.
Đáng ghét, cảm giác toàn thân mình nhẹ bẫng, không làm được cái gì hết.
Phát sốt bốn mươi độ… thật là nguy hiểm…
Trì Nguyên Dã đứng dậy đi gọi bác sĩ Trương lên. Sau khi khám xong, bác sĩ Trương cũng thở phào một hơi.
"Cô Lạc, cô đã hạ sốt rồi, thế nhưng cơ thể còn yếu lắm, tốt nhất là đừng để mệt mỏi, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một ngày đi, đến sáng mai tôi tới chích một mũi thuốc, là không còn vấn đề gì nữa."
Điềm Tâm gật đầu, "Cảm ơn chú, bác sĩ."
"Đây là trách nhiệm của tôi. Cô Lạc, Trì thiếu đối xử với cô tốt thật đấy, canh ở bên giường cô suốt cả đêm…" Bác sĩ Trương vừa dọn dẹp hộp cấp cứu của mình, vừa cảm thán nói.
Khóe môi Điềm Tâm bất giác cong lên, trong lòng ngọt ngào, như có vô số bỏng ngô nổ lách tách.