Lông mi Điềm Tâm run rẩy, cô vội vã đập cửa, "Mình ở trong này!"
Không biết là bởi vì căng thẳng hay là bởi vì tâm tình được ổn định, mà giọng điệu của Điềm Tâm mang theo một chút run rẩy, nước mắt tràn ra bờ mi.
Người bên ngoài nghe vậy thì vội vã đi lên.
Thất Tịch áp cả đầu mình lên trên cửa, vui vẻ nói: "Điềm Tâm? Cậu không sao chứ? Cậu đừng sợ, bọn mình thả cậu ra ngay đây!"
Nói xong, Thất Tịch giục Kim Thánh Dạ: "Anh, anh mau lên một chút đi!"
Cuối cùng cửa cũng được mở ra từ bên ngoài.
Rốt cuộc thì cô được cứu rồi sao?
Dường như trong nháy mắt, tất cả sức lực của cô đều bị hút ra hết, cô thở ra một hơi thật dài.
Thất Tịch vội vàng đi vào.
"Hu hu, Thất Tịch." Điềm Tâm nhào lại ôm Thất Tịch.
"Được rồi được rồi, không sao rồi, bọn mình đã tìm được cậu rồi." Thất Tịch ôm Điềm Tâm an ủi.