Trì Nguyên Dã liếc mắt nhìn thư tình trên bàn, lửa giận trong đáy mắt bùng lên, cậu cắn răng nói mấy chữ: "Cút hết cho tôi."
Mọi người lập tức giải tán…
Điềm Tâm rũ đầu xuống, vừa nhặt lá thư kia lên lại thì lập tức nghe thấy giọng nói lạnh băng truyền đến từ trên đỉnh đầu, "Ôi, thì ra là học sinh tiểu học cũng có thể nhận được thư tình."
Đây là câu nói đầu tiên Trì Nguyên Dã nói với cô kể từ tối hôm qua đến giờ.
Vừa nói đã tràn đầy sự hung hăng lẫn trào phúng.
Khóe môi của Điềm Tâm giật giật, cô nâng mắt lên: "Cậu có ý gì?"
Trì Nguyên Dã vẫn duy trì tư thế khoanh hai tay trước ngực, cả người dựa vào bàn học ở bên cạnh, trên gương mặt tuấn tú không lộ ra chút cảm xúc nào, "Chẳng có ý gì cả, chỉ là câu cảm thán bình thường mà thôi."
Tức chết mình rồi… Ác ma này, sở trường của cậu là chọc tức mình à?