Tên ác ma lạnh lùng! Trời thì mưa to mà mình muộn như vậy mới về, thế mà cậu không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?!
Điềm Tâm bĩu môi, trong lòng buồn bực vô cùng.
Rửa mặt xong, cô nằm trên giường trằn trọc trở mình hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Sau khi Điềm Tâm thức dậy thì đi xuống lầu một, từ xa đã nghe thấy âm thanh nấu đồ ăn.
Kỳ quái… Là ai vậy?
Điềm Tâm tiến tới phòng bếp, vừa nhìn thấy người kia thì vui mừng lên tiếng: "Chị Trương?"
Người phụ nữ đang nấu cơm kia, chẳng phải là nữ giúp việc của nhà họ Trì, chị Trương sao?
Chị Trương nghe thấy tiếng Điềm Tâm gọi, bàn tay đang cắt đồ ăn ngưng lại một chút, chị ấy quay đầu cười tủm tỉm nhìn cô, "Cô Lạc, cô tỉnh rồi sao? Xin chờ một chút, bữa sáng gần xong rồi!"
"Chị Trương, chị trở lại công việc thường ngày rồi đúng không? Chú tài xế thì sao ạ? Có phải cũng trở về với chị không?" Điềm Tâm hỏi xong thì rướn đầu nhỏ lên nhìn ra ngoài sân.