"Vậy thì sao? Hôn ước đó có cũng như không, nửa năm sau hôn ước được giải trừ, giữa chúng ta chẳng còn chút quan hệ nào hết, cậu không có tư cách xen vào chuyện của tôi!" Điềm Tâm tức giận nói.
Trên sách đều bảo, khi con người tức giận IQ gần như bằng không.
Bây giờ Điềm Tâm chính là như vậy, đầu óc trống rỗng, nghĩ gì hét nấy.
Nửa năm sau giải trừ hôn ước?
Cô gái đáng chết này lại muốn giải trừ hôn ước với cậu?
Cô dựa vào đâu hả? Dù thật sự giải trừ, người duy nhất có thể đưa ra yêu cầu này chỉ có thể là cậu!
Hai tay Trì Nguyên Dã nắm chặt vô lăng, đáy mắt toàn là màu đỏ, sự giận dữ vô tận đang chiếm lấy cả người cậu.
Có lẽ vì đang ra sức nén giận nên cả người cậu để khẽ run lên, bỗng chốc khóa cửa xe phía trong bị cậu mở ra, cậu lạnh lùng mở miệng, "Cút xuống!"
Điềm Tâm mơ màng, "Cậu nói gì cơ?"
Trì Nguyên Dã hét lên đầy tức giận, "Tôi bảo cô cút xuống cho tôi!"