Điềm Tâm không nhịn được vươn tay đẩy cậu ra, "Trì Nguyên Dã, cậu điên rồi à?"
Tự nhiên kéo cô đến đây để chà môi của cô?
Điềm Tâm sắp tức chết rồi, đã vào tiết được mười phút rồi đấy!
Cô quay đầu định chạy về phía phòng học, ai ngờ cổ tay lại bị Trì Nguyên Dã nắm lại, sau đó kéo mạnh về đằng sau.
Không có chút sắc thái tình cảm yêu thương trân trọng nào, cả người Điềm Tâm bị đẩy lên bồn rửa đằng sau, lưng dán sát vào bồn rửa, áo sơ mi trắng bị nước trên bồn thấm ướt.
Đau quá!
Điềm Tâm vô cùng uất ức.
Trên gương mặt đẹp trai của Trì Nguyên Dã không có chút biểu cảm nào, lạnh như băng, tất cả các đường nét đều căng lên. Cậu siết chặt cằm của Điềm Tâm, "Vừa nãy cô đi đâu hả?"
Điềm Tâm ngây người, hừm, cô có nên nói cho cậu biết chuyện mình lên sân thượng gặp Lăng Dĩ Sóc không?
Nếu nói cho cậu biết, thì chắc chắn Trì Nguyên Dã sẽ tức giận nhỉ?