Kim Thánh Dạ nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Điềm Tâm, môi mỏng khẽ nhếch, hỏi lần nữa, "Điềm Tâm, em... có ổn không."
Ai da, sao cô cứ không nói rõ được chứ.
Cô không thể túm lấy hai thiếu niên dò hỏi: Tóm lại vừa rồi người nào trong các cậu hôn má tôi?
Á á á, Điềm Tâm phiền muộn túm tóc mình, buồn rầu trả lời, "Không sao!"
Nói xong, cô đẩy đám người rồi bỏ chạy ra ngoài.
Đêm rồi, cô còn chạy đi đâu?
"Này, con nhóc tiểu học!" Trì Nguyên Dã cất tiếng gọi với bóng lưng của Điềm Tâm.
Người xung quanh đi qua đi lại, ngăn cản bước chân của Trì Nguyên Dã, vất vả lắm mới đuổi theo được nhưng đã không thấy bóng dáng của con nhóc tiểu học đáng chết này đâu nữa!
Sh*t!