Điềm Tâm không dám tin, nói đúng hơn là không muốn tin!
Buổi trưa.
Điềm Tâm nhàm chán nằm trên bàn, hình như loáng thoáng nghe thấy tiếng xôn xao ngoài cửa lớp, sau đó một nữ sinh hào hứng chạy tới, đập bàn của Điềm Tâm, "Bạn học Lạc, bạn học Lạc! Kim thiếu tìm cậu, bây giờ đang ở ngoài cửa kìa!"
Từ sau khi trở thành thành viên của hội học sinh, tất cả bạn học đều tăng thêm vài phần kính trọng với Điềm Tâm.
Trước đây nhìn Điềm Tâm bằng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, hiện tại… ít nhất ở trước mặt Điềm Tâm, mọi người vẫn còn vui vẻ chào đón.
Điềm Tâm uể oải đáp lời, "Biết rồi… cảm ơn."
Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài lớp học, Kim Thánh Dạ đứng thẳng ở nơi đó, ngón tay thon dài trắng nõn vịn bên thành cửa sổ, đưa lưng về phía Điềm Tâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Điềm Tâm lắc lắc đầu, ra đón: "Dạ, sao anh lại đến đây?"