Điềm Tâm ngây dại, lưng cô dán chặt vào mặt tường lạnh giá. Hương vị đặc thù của Trì Nguyên Dã bủa vây lấy cô.
Một hương vị thật dễ chịu…
Lạc Điềm Tâm thoáng chớp mắt, hết sức linh động: "Tại sao cậu cứ phải nhằm vào tôi mọi chỗ vậy? Tôi đã trêu chọc gì cậu?"
"Đến giờ mà cô vẫn giả ngốc à?" Trì Nguyên Dã nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời rọi thẳng vào gương mặt mù tịt của Điềm Tâm. Cậu nói với vẻ khinh bỉ: "Chẳng lẽ cô thật sự không biết vì sao vô duyên vô cớ cô lại đến ở nhà của tôi sao?"
"Bởi vì ba mẹ tôi đã đi du lịch vòng quanh thế giới nên mới gửi tôi ở nhờ nhà cậu. Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Điềm Tâm thật sự không chịu nổi giọng điệu phách lối của Trì Nguyên Dã, thở hổn hển trả lời.
Đồ đáng ghét, cậu tưởng mình là ai? Chảnh chọe gì chứ?
Ai ngờ, Trì Nguyên Dã lại cười lạnh như nghe được chuyện cực kì nực cười, khinh miệt lên tiếng: "Cô chẳng những có dáng người như học sinh tiểu học mà đầu óc cũng đơn giản y hệt! Cô không biết ông già tôi có ý gì, nhưng tôi lại quá rõ, ông ấy cố tình muốn để chúng ta sống chung một mái nhà, muốn tôi cưới cô!"
Cưới cô? Chuyện hài gì thế?
Điềm Tâm đẩy Trì Nguyên Dã ra: "Cậu ăn nói linh tinh gì đấy?"
Trì Nguyên Dã nhìn cô với ánh mắt thoáng lạnh, ơ thờ kể: "Hai mươi năm trước, ông nội cô làm tài xế cho nhà họ Trì bọn tôi. Trong một lần ám sát, ông ấy đã cứu ông nội tôi một mạng. Ông nội tôi vì muốn báo đáp nhà cô nên đã đính ước từ bé cho tôi với cô!"
Lạc Điềm Tâm kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Cái… cái gì?
Đính ước từ bé? Lừa ai đấy?
Cô không hề biết đó, trước giờ cô chưa từng nghe ai nói mà!
Nhìn dáng vẻ lơ ngơ của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã nhíu mày lạnh lùng lườm cô. Con bé đáng chết này giả vờ vô tội giỏi thật!
"Vốn dĩ tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài. Nhưng bởi vì hôn ước chết tiệt này mà tôi bị ông già bắt về nước, nhốt tôi trong ngôi biệt thự này, còn bắt tôi vào học ở Thánh Lợi Á. Bây giờ lại còn… sắp xếp cô ở cạnh phòng tôi! Con nhóc tiểu học, cô có biết là tôi khó chịu đến cỡ nào không?" Trì Nguyên Dã vừa nói vừa nắm chặt chiếc cằm thon của Điềm Tâm khẽ nhấc lên, buộc cô nhìn thẳng vào cậu. Giọng nói nhuốm đẫm vẻ ngông cuồng và không chịu khuất phục của tuổi thiếu niên.
Điềm Tâm vừa ngước mắt lên đã rơi vào đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời sao ấy…
"Nói cho tôi nghe xem, cảm giác từ chim sẻ biến thành phượng hoàng chỉ trong một đêm là gì?" Trì Nguyên Dã nhếch miệng cười giễu cợt, tiếp tục mỉa mai.
Thấy dáng vẻ ngạc nhiên không nói thành lời của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã chợt thấy vô vị, cũng lười nói tiếp với cô, xoay người rời đi.
"Này, cậu đợi đã…" Điềm Tâm hoàn hồn, vội vã đuổi theo, vịn vào cầu thang xoắn đi xuống tầng một.
Trên bàn đã bày đầy món ăn phong phú, Trì Nghiêm ngồi sẵn đấy, thấy hai đứa trẻ đi xuống thì cười hiền từ bảo: "Mau lại đây ăn cơm đi."
Trì Nguyên Dã đút một tay vào túi, làm như không nhìn thấy cầm chìa khóa xe trên bàn rồi đi ra ngoài.
"Con muốn đi đâu? Không ăn cơm hả?" Trì Nghiêm nghiêm giọng hỏi.
Trì Nguyên Dã không quay đầu lại, chỉ bỏ lại một câu: "Có người nhìn phát ngán ở đây, ăn không vào!"
Nói xong liền kéo cửa đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, tiếng xe thể thao khởi động rầm rú rồi lao vút đi truyền tới từ ngoài sân vào.