Tiếng lạch cạch ở cửa ra vào vẫn không dừng lại. Điềm Tâm nuốt nước khan không ngừng.
Tỉnh táo, Lạc Điềm Tâm, mày nhất định phải tỉnh táo.
Cô hít sâu, đôi mắt sáng quắc nhìn xung quanh, thấy được cây gậy đánh golf trên tủ âm tường cách đó không xa.
Nó đây rồi!
Điềm Tâm rón rén lại gần, hai tay nắm chặt cây gậy đánh golf, sau đó nhẹ nhàng đi từng bước về phía cửa chính của biệt thự.
Cuối cùng, cánh cửa cũng bị người bên ngoài mở ra.
Chàng trai kia vừa mới ló vào, Điềm Tâm lập tức hét lên, giơ cây gậy golf trong tay lên, quật mạnh vào người đối phương.
Hừ, đồ trộm cắp, đi chết đi!
Hự…
Trì Nguyên Dã hít một hơi lạnh, đau đến mức nhảy dựng lên: "Đáng chết, ai dám đánh tôi? Muốn chết phải không!"
Ơ? Chờ đã, sao giọng nói của người này lại quen vậy?
Điềm Tâm đứng ngây như phỗng, ngơ ngác cầm cây gậy golf, chớp đôi mắt to.
Trì Nguyên Dã vô cùng tức giận, bật đèn phòng khách lên, thấy Lạc Điềm Tâm đang đứng đối diện mình.
Ôi mẹ ơi, không ngờ lại là Trì Nguyên Dã! Cô… cô… cô… cô đánh nhầm người rồi!
Điềm Tâm quăng cây gậy golf đi, quay đầu định bỏ chạy, hệt như trẻ làm sai chuyện.
Khuôn mặt tuấn tú của Trì Nguyên Dã tối sầm. Cậu tóm được cô chẳng tốn chút công sức, giọng nói như vọng tới từ địa ngục gào thét bên tai Điềm Tâm: "Con nhóc tiểu học, có phải cô chán sống rồi không, dám đánh lén tôi hả?"
Hu hu, cô sắp bị Trì Nguyên Dã hét đến điếc cả tai rồi! Điềm Tâm cố gắng kéo giãn khoảng cách với cậu: "Xin lỗi, tôi tưởng là trộm nên mới…"
"Xin lỗi? Cô cho rằng lời xin lỗi của cô đáng mấy xu hả?" Trì Nguyên Dã nghiến răng, nhìn cô bằng ánh mắt tối tăm thịnh nộ.
Dứt lời, cậu giơ nắm đấm của mình lên, nhưng sau đó lại nén giọng gầm gừ, rồi chợt buông Điềm Tâm ra, tay còn lại ôm cánh tay đã sưng tấy lên của mình.
Điềm Tâm thừa cơ trốn thoát, chạy ào đến cầu thang cách đó không xa, quay đầu lại nhìn cậu.
"Con nhóc đáng ghét kia, cô lăn qua đây cho tôi!" Trì Nguyên Dã trừng mắt với cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
"Không qua, tôi không qua đấy!" Điềm Tâm le lưỡi với cậu.
"Chết tiệt, hôm nay tôi phải dạy dỗ con nhóc đáng ghét không biết trời cao đất dày cô một trận nhớ đời." Trì Nguyên Dã hầm hè, đồng thời đi về phía Điềm Tâm, ai ngờ không cẩn thận làm vết thương đau nhức.
Trì Nguyên Dã khẽ rên lên, nhíu mày đau đớn, lết đến sofa ở bên cạnh.
Điềm Tâm liền mềm lòng.
Dù sao… cũng là cô đã hại cậu thành ra như vậy.
"Này, cậu vẫn ổn chứ?" Điềm Tâm ngập ngừng, không biết có nên đến đó hay không.
"Hỏi thừa!" Trì Nguyên Dã ngước mắt lên lườm Điềm Tâm, gương mặt tuấn tú vô cùng ma mị, đậm vẻ không vui: "Hay là tôi cũng cầm gậy golf thử đánh cô một cú, xem cô có còn ổn được nữa không!"
Điềm Tâm nghẹn họng, lẩm bẩm: Ai bảo cậu nửa đêm nửa hôm lén la lén lút thế chứ.
Trì Nguyên Dã đã sắp mất hết kiên nhẫn, hung tợn ra lệnh: "Cô còn không mau lại đây xem vết thương cho tôi?"
Khí thế trên người cậu quá mạnh mẽ. Điềm Tâm run rẩy, vội vàng nghe lời đi tới gần, còn làu bàu: "Được rồi, được rồi, tôi qua xem thử đây, đàn ông con trai gì mà… Á, cậu làm gì đấy?"
Vừa mới tới trước mặt Trì Nguyên Dã, còn chưa nói xong, bất thình lình Điềm Tâm đã bị cậu kéo phắt cổ tay.
Cô tức khắc ngã vào lòng cậu.