Môi của Trì Nguyên Dã hơi lạnh, cứ miết đi miết lại trên môi Điềm Tâm. Dần dần, Trì Nguyên Dã bất giác dần chìm sâu vào nụ hôn này…
Cậu cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi khéo léo quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô.
Điềm Tâm cảm nhận được nụ hôn mang theo hương Bạc Hà nhàn nhạt thì cả người như hỏng mất, cô sốt ruột muốn đẩy cậu ra ngoài, thế nhưng cậu lại bá đạo không chịu buông cô ra.
Cô chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn hơn, dường như tất cả không khí trong miệng đều bị thiếu niên ác ma này cướp hết trong nháy mắt.
Một cơn gió mát thổi qua, lay động những cành cây bên cạnh. Vào buổi trưa, tất cả mọi thứ xung quanh nơi này đều yên tĩnh xinh đẹp như vậy…
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi Điềm Tâm vang lên dồn dập phá tan không khí mập mờ trước mắt.
Hàng lông mi cong dài của Điềm Tâm khẽ run lên, cô lập tức tỉnh táo lại, sau đó dùng sức cắn đôi môi mỏng hấp dẫn của Trì Nguyên Dã.