Bị ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm chằm, gò má Điềm Tâm thoáng chốc đã đỏ bừng.
Cô hừ nhẹ một tiếng, biết mình không đấu lại được Trì Nguyên Dã, đành phải kéo chăn, thả mạnh người xuống giường.
***
Ban đêm.
Trì Nguyên Dã lăn qua lăn lại một lúc lâu rồi mà vẫn không ngủ được, vậy mà con nhóc bên cạnh đã hít thở đều đặn, say ngủ từ bao giờ.
Không biết Điềm Tâm mơ thấy gì mà cả tai lẫn cổ đều ửng đỏ, gương mặt lúc ngủ vô cùng dễ thương. Cô lầm bầm làu bàu, trở mình gác chân lên chăn, vòng hai tay ôm chăn, mơ màng mở miệng, "Ưm, Trì Nguyên Dã..."
Trì Nguyên Dã vốn đang gác hai tay ra sau ót, ngẩn người nhìn trần nhà, thì chợt nghe thấy cô gọi tên mình trong mơ. Cậu hơi sững lại, quay đầu nhìn cô, khóe môi cong nhẹ.
Phì, con nhóc tiểu học đang mơ thấy mình sao?
Lòng Trì Nguyên Dã hớn hở, thấy Điềm Tâm đạp tung chăn, cả người lộ ra ngoài, cậu đứng dậy tiến lên mấy bước, cẩn thận đắp lại chăn cho cô.