Điềm Tâm mò túi quần của Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã hơi mệt mỏi tóm lấy bàn tay không an phận của cô, yếu ớt nhìn cô, "Cô muốn làm gì?"
"Bộ đàm của cậu đâu? Cậu có mang theo bộ đàm không?"
Trì Nguyên Dã nói ra hai chữ ngắn gọn, "Không có!"
"…"
Đây là Thượng Đế đang trêu cô phải không? Vậy bây giờ cô nên làm gì với Trì Nguyên Dã đây?
Hết cách, Điềm Tâm đành phải cam chịu, lại xé váy mình lần nữa, gắng gượng băng bó vết thương cho Trì Nguyên Dã.
"Vết thương của cậu thật sự quá nặng, vẫn không nên tùy tiện cử động, không thì cậu ở lại đây đi, tôi đi tìm xung quanh thử xem có ai không." Điềm Tâm nói xong thì định đứng dậy, ai ngờ lại bị cậu nắm chặt lấy cổ tay.
"Không được đi…"
Giọng điệu bá đạo xen lẫn chút tính trẻ con…
Đây là ảo giác của Điềm Tâm sao? Ba chữ "tính trẻ con" này dùng với Trì Nguyên Dã thật sự là không hài hòa cho lắm.