Điềm Tâm bị dọa sợ khóc lên, trong giây lát tim vọt lên tận cổ họng, cũng không dám nhìn xem rốt cuộc đối diện xảy ra chuyện gì, sau khi hét lên thì nhào vào vòng tay của Trì Nguyên Dã.
Kim Thánh Dạ và Thất Tịch vội vàng chiếu đèn pin qua, lại phát hiện thì ra chỉ là một cái cây mà thôi!
"Điềm Tâm đừng sợ, không có cái gì đâu." Thất Tịch động viên Điềm Tâm.
Điềm Tâm ôm Trì Nguyên Dã, nhìn về phía đó với con mắt ngập nước, không có cái gì sao?
Trì Nguyên Dã nhìn xuống, môi mỏng sát lại gần tai Điềm Tâm, khẽ cười, giọng cậu ở hoàn cảnh này càng thêm âm u: "Con nhóc tiểu học, cô đây là muốn tôi ôm ấp sao? Hử?"
Lúc này hai người thật sự quá gần nhau, lúc cậu nói chuyện, hơi ấm phả vào mặt cô.
Tư thế mập mờ thế này, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đỏ bừng trong nháy mắt. Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trì Nguyên Dã, giậm chân: "Trì Nguyên Dã, cậu cố ý!"
Thằng nhóc xấu xa này cố ý dọa mình!