Trì Nguyên Dã nói xong câu cuối, giọng nói đã hoàn toàn khàn đi rồi.
Khàn đến mức cậu không cách nào nói được nữa, chỉ vùi gương mặt tuấn tú vào cổ Điềm Tâm.
Nước mắt ấm áp âm thầm lăn xuống chiếc cổ thon dài của cô.
Bác sĩ xung quanh vẫn chưa rời khỏi.
Đột nhiên có người nhìn dụng cụ đo nhịp tim, vốn dĩ đang hiện một đường thẳng tắp, dần dần lại có nhịp tim.
Có người vui mừng mở miệng, "Bệnh nhân có phản ứng rồi, mọi người tiếp tục đi! Đừng từ bỏ!"
Nhịp tim giống như tia hy vọng cho mọi người ở đây, ý chí chiến đấu của bọn họ lại bùng cháy lên lần nữa.
Dần dần, mức độ lên xuống của vạch đo nhịp tim càng lúc càng lớn…
Trì Nguyên Dã vẫn cứ chôn mặt vào cổ Điềm Tâm, người luôn không sợ trời không sợ đất như cậu, giờ phút này lại không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Các bác sĩ bận rộn hồi lâu, cuối cùng có ai đó mừng rỡ thốt lên, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đã cứu được rồi!"