Trì Nguyên Dã chống một tay vào cạnh cửa sổ, ánh mắt rơi vào chỗ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Điềm Tâm và Tịch Thành Khê.
Hơn nữa... trên người Điềm Tâm còn khoác áo của Tịch Thành Khê.
"Ha, nơi này thật náo nhiệt." Trì Nguyên Dã cười lạnh một tiếng.
Tịch Thành Khê buông tay Điềm Tâm ra, tiến lên vài bước, "Trì Nguyên Dã, cậu để một cô gái chờ cậu ở đây lâu như thế, không biết xấu hổ ư?"
Trì Nguyên Dã mở cửa xe đi ra, khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa xe, hai chân bắt chéo, động tác vừa ngầu vừa chất, "Liên quan gì tới cậu?"
"Chuyện của công chúa nhỏ chính là chuyện của tôi, nếu cậu để cho tôi biết cậu đang bắt nạt cô ấy, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!" Tịch Thành Khê gằn từng tiếng cảnh cáo Trì Nguyên Dã.
Trì Nguyên Dã cũng không tức giận, lười biếng ngáp một cái, liếc bảo vệ bên cạnh, "Ném cậu ta ra ngoài cho tôi."
"Cậu…" Hai tay Tịch Thành Khê nắm thành quyền, muốn vung ra.