"Alo? Điềm Tâm, cậu có đang nghe không?"
"Đang nghe, mình biết rồi."
"Cái gì gọi là mình biết rồi, Điềm Tâm, nếu Trì Nguyên Dã với Hạ An Nhược yêu nhau, vậy cậu làm thế nào?" Thất Tịch nóng nảy.
Không hiểu tại sao bọn họ lo lắng như thế, mà vẻ mặt Điềm Tâm vẫn lạnh nhạt.
"Thất Tịch." Điềm Tâm mấp máy môi, chậm rãi mở miệng, "Mình và anh ấy đã là quá khứ, bây giờ mình chỉ muốn lấy lại viên đá sapphire Hy Vọng, anh ấy yêu ai, không có bất kỳ quan hệ gì với mình cả."
"Điềm Tâm..."
"Được rồi, ngày mai đến trường học gặp mặt nói chuyện đi." Điềm Tâm cười híp mắt nói, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Mới vừa cúp điện thoại, nụ cười của cô khựng lại trong nháy mắt.
Điềm Tâm thu hồi khuôn mặt tươi cười, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại. Sau đó cô cúi thấp đầu đi tới bên cạnh bàn đọc sách, ngồi xuống, gục cả người vào trong khuỷu tay.
Cốc cốc…
"Cô chủ ơi, ăn cơm thôi ạ." Quản gia cung kính mở miệng.
"Cháu không đói bụng."