Vẻ mặt của cậu rất tùy ý, nụ cười bỡn cợt bên môi nhắc nhở Điềm Tâm, cậu không nghiêm túc.
Cậu chỉ muốn khiến Điềm Tâm khó chịu mà thôi.
"Thế nào? Không muốn lấy lại nữa hả?" Trì Nguyên Dã miễn cưỡng tựa vào bàn gỗ bên cạnh, rút khăn giấy ướt ra, không hề nhìn Điềm Tâm nữa, mà rũ mắt xuống, lau chùi ngón tay của mình.
Điềm Tâm cắn môi dưới, "Hôn anh, anh sẽ trả lại cho em sao?"
Trì Nguyên Dã nhếch môi, thản nhiên mở miệng, "Tất cả đều xem biểu hiện của em."
Điềm Tâm nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Lúc này chính là giờ cao điểm, người trong quán cà phê rất đông.
Hôn cậu ở nơi công cộng này, còn phải hôn đến khi cậu hài lòng mới thôi, Điềm Tâm thật sự... không làm được.
"Có thể đổi chỗ khác hay không?" Điềm Tâm căng thẳng siết chặt tay lại.
"Em không có quyền cò kè mặc cả." Trì Nguyên Dã ném giấy ướt đã dùng xong vào thùng rác một cách thật ngầu, ngay sau đó cậu đứng thẳng người, nhìn Điềm Tâm chằm chằm.