"Đừng, mình còn chưa kịp nghĩ xem sẽ phải nói với Trì Nguyên Dã thế nào..." Điềm Tâm giữ Thất Tịch, không chịu đi về phía trước.
Cục diện bây giờ quá lúng túng, quá hỗn loạn.
Dù có muốn nhắc chuyện viên đá sapphire với Trì Nguyên Dã thì cũng phải để cô chuẩn bị tâm lý chu đáo đã.
Hơn nữa, bây giờ quan hệ giữa cô và cậu gượng gạo như vậy...
Nói thật, Điềm Tâm bỗng muốn bỏ cuộc giữa chừng.
"Còn nghĩ cái gì nữa, bây giờ Nguyên Dã chỉ có một mình, là cơ hội không thể để vuột mất, mất rồi sẽ không trở lại! Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất đấy." Dứt lời, Thất Tịch lấy một lon cola ra khỏi túi đồ ăn vặt rồi ném vào ngực Điềm Tâm, "Này, đạo cụ tác chiến."
Nói xong, cô ấy không hề khách sáo mà đẩy Điềm Tâm ra.
Cơ thể Điềm Tâm mất khống chế lao về phía trước.
Trời đất ơi, cô nhóc Thất Tịch này khoẻ như thế từ bao giờ vậy!?
Bịch...
Điềm Tâm va phải một lồng ngực rắn chắc, cô bối rối ngẩng đầu, liền sa vào một hồ nước sâu thẳm.