Giọng điệu của cậu ta không nặng không nhẹ, nhưng lại vừa vặn đánh thẳng vào sâu trong nội tâm cô.
Hai năm trước, Trì Nguyên Dã đã vứt bỏ cô.
Mấy chữ này giống như một lời nguyền, mỗi lần cô dấy lên hy vọng với Trì Nguyên Dã thì sẽ lập tức bị "sự thật" này khiến thương tích đầy mình.
"Không sai, ba không ưa nhất chính là điểm này!" Anderson vô cùng tức giận, "Nó coi con yêu của ba thành cái gì? Bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi? Không có cửa đâu!!"
Điềm Tâm rũ mắt, hơi lặng im.
Cô muốn phản bác, nhưng buồn cười là, cô hoàn toàn không tìm được bất kỳ lý do gì để phản bác.
Trong nháy mắt, nơi này liền rơi vào yên tĩnh, không ai mở miệng nói gì.
George ở sau lưng Anderson đứng ra phá vỡ cục diện bế tắc, ông nói với Điềm Tâm, "Cô chủ à, cô bị thương làm ngài Thủ trưởng vô cùng lo lắng, ngài ấy vội bỏ lại tất cả công việc, bí mật tới Trung Quốc thăm cô, tối nay ngài ấy lại phải lập tức trở về nước Z."