Một giây sau, cánh tay cô ta bỗng bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt lấy.
Lạc Lâm Lâm hoảng sợ quay đầu nhìn lại, lập tức đối mặt với gương mặt tuấn tú đầy ôn hoà.
"Kim, Kim thiếu?" Lạc Lâm Lâm nuốt nước bọt.
Kim Thánh Dạ đứng đó, bàn tay siết chặt cổ tay Lạc Lâm Lâm, khoé miệng nở nụ cười thản nhiên, tiếc là nụ cười này không hề đến đáy mắt.
"Ái... đau, đau... Kim thiếu, đau quá!" Lạc Lâm Lâm thét lên.
Hạ An Nhược đứng bên cạnh, khuôn mặt hơi tái đi. Cô ta tiến lên vài bước, "Dạ, cậu mau buông cô ấy ra, cậu muốn làm gì?"
Kim Thánh Dạ không buồn bố thí cho Hạ An Nhược dù chỉ một ánh mắt, cậu không những không buông tay mà ngược lại càng thêm dùng sức.
Rắc một tiếng...
Cổ tay Lạc Lâm Lâm vang lên tiếng trật khớp.
Cô ta trợn to hai mắt, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra ngoài, "Đau, đau chết mất, cứu mạng..."