Cố Hạo Đình liếc nhìn cô, vẫn lạnh như băng, "Nếu tôi không thích ăn thì bây giờ tôi đang ăn là cái gì?"
Điểm Điểm che miệng cười, "Miêu Miêu còn ngốc hơn Điểm Điểm nữa."
Tô Tiểu Miêu cười trừ, giấu đi vẻ ngại ngùng. Cô nhìn canh cá nấu chua. Sao cô lại có cảm giác tổng thống nước A cũng không thích ăn cá vậy nhỉ?
Sau khi ăn xong, Điểm Điểm buồn ngủ díp cả mắt, ngáp một cái, mắt không mở nổi nữa. Cậu bé lay cánh tay Tô Tiểu Miêu, "Miêu Miêu, ngủ cùng cháu đi."
Tô Tiểu Miêu nhìn tổng thống nước A. Hắn không đồng ý, cô cũng không có quyền làm vậy.
"Chiều tôi còn phải đi họp, không có thời gian dỗ thằng bé, cô dỗ nó ngủ đi." Hắn nói một câu mang tính trần thuật.
Tô Tiểu Miêu cảm thấy tên tổng thống này đã quen với việc xem mình là nhất thì phải. Đã mở miệng nhờ người ta giúp đỡ không phải nên nói nhẹ nhàng sao?
"Miêu Miêu, chúng ta đi thôi." Điểm Điểm kéo Tô Tiểu Miêu vào phòng.