Tô Tiểu Miêu quay về phòng của Điểm Điểm. Cậu bé đang mè nheo ầm ĩ, hai má đỏ ửng vì phát sốt.
Vừa thấy Tô Tiểu Miêu ở cửa, Điểm Điểm lập tức ngoan ngoãn trở lại, miệng mếu máo nhưng vẫn nén nước mắt, nói với vẻ tủi thân: "Miêu Miêu, sao cô lại đi chứ?"
Tô Tiểu Miêu nhìn dáng vẻ đáng thương của Điểm Điểm liền ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của cậu bé. Kim truyền dịch đã bị nhóc con này rút ra rồi.
"Đừng làm bản thân bị thương để ép người yêu mình phải nhượng bộ. Làm vậy không chỉ khiến mình đau mà cả người yêu quý cháu cũng vậy." Tô Tiểu Miêu dịu dàng khuyên nhủ.
Nghe vậy, đôi mắt Điểm Điểm liền đỏ lên, nước mắt trào ra: "Chẳng ai yêu cháu hết, ba muốn đánh cháu, ba muốn đánh chết cháu, Điểm Điểm đau lắm."
Cố Hạo Đình nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Điểm Điểm. Tuy ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng có thể loáng thoáng cảm nhận được nỗi đau đớn của hắn.