"Chỉ cần đi gặp bà ấy thì em sẽ hiểu." Ngụy Ngạn Khang nói lập lờ.
Hoắc Vi Vũ bật lên tiếng cười nhạt, ánh mắt nhìn Ngụy Ngạn Khang rất lạnh lùng: "Sau đó thì sao? Anh muốn cái gì?"
Ngụy Ngạn Khang nhìn cô đăm đăm bằng đôi mắt thâm tình, trong ánh mắt không giấu nổi đau lòng và cay đắng.
"Anh hồ đồ nhất thời nên đã phạm phải sai lầm quá lớn. Càng ở bên cô ta anh càng nhận ra mình không quên được em. Nếu ông trời cho anh lựa chọn thêm một lần nữa, nhất định anh sẽ luôn luôn bầu bạn bên em. Tiếc rằng trên đời không có "nếu như". Anh không dám mong em hồi tâm chuyển ý, anh chỉ muốn làm một người anh trai để bảo vệ em thôi." Ngụy Ngạn Khang thốt lên những lời có vẻ rất chân thành.
Thế nhưng cô đâu cần gã bảo vệ.