Gửi tin xong, trái tim Hoắc Vi Vũ cứ đập thình thịch.
Với tính cách của Cố Hạo Đình, hắn sẽ chạy ngay đến phòng này mà đánh chết cô luôn.
Cô nhìn ra cửa với ánh mắt mong chờ. Một giây, hai giây, ba giây… Cô muốn hắn đến đây, đánh cô một trận cũng được, đừng xa cách như ban nãy nữa… Bởi nếu cứ như vậy, cô sẽ cảm thấy mọi cố gắng của mình đều đổ sông đổ biển.
Cửa mở ra. Thấy Tô Bồi Ân bước vào, ánh mắt cô không che giấu nổi sự thất vọng. Cô quay đầu đi, bỏ lại bóng lưng cô tịch cho y.
Tô Bồi Ân hơi sững ra. Cô nàng này che giấu kém quá. Cơn bực bội khó hiểu bốc lên ngùn ngụt, y gắt lên: "Cô chiếm chỗ tôi đấy biết không, chỗ nằm của cô ở sofa cơ mà!"
Giường nằm thoải mái hơn ghế sofa nhiều. Hoắc Vi Vũ chui tọt vào chăn, lăn hai vòng, quấn hết chăn lên người mình, rụt cả đầu vào chăn.
Tô Bồi Ân nhếch môi bật cười.
Hoắc Vi Vũ có dự cảm không lành. Quả nhiên, đệm giường bên cạnh lún xuống, hơi thở của Tô Bồi Ân ở ngay sát bên cô.