Chereads / Chicago 1990 / Chapter 121 - Chương 121: Bùng nổ toàn sân đấu

Chapter 121 - Chương 121: Bùng nổ toàn sân đấu

"Yeah! Vì mấy thứ đó mà muốn biết chúng ta là mẫu người như thế nào..."

Ánh sáng ở sân bóng dần mờ tối, vài chiếc đèn tụ quang chiếu vào những người đang biểu diễn, Tống Á biết hơn mười ngàn người ở đây cùng vô số khán giả xem truyền hình đang chăm chú nhìn mình, nhưng hắn không kịp cũng không thấy rõ phản ứng của người xem, hắn chỉ chuyên tâm biểu diễn, lời bài hát hiện rõ trong trí nhớ, sau đó từng câu từng chữ trong lời bài hát bật ra theo nhịp điệu: "Giống như vậy, 10 % may mắn, 20 % kỹ xảo, 15 % ý chí cộng lại..."

Quay phim chậm rãi đưa ống kính đến gần, sau đó kéo xuống sàn nhà "5 % vui vẻ, 50 % đau khổ..." Tống Á nhìn thẳng ống kính, rồi cúi người, cặp mắt phóng điện, tay không ngừng làm các động tác hip hop..

Hát xong đoạn của mình: "Tiếp theo, Aiur, let's go!"

Hắn chìa microphone về phía Aiur ở phía sau, quay phim đẩy ống kính qua: "Rốt cuộc anh ta là người như thế nào, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nói nhiều..."

Aiur xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, sau đó đến lượt Dyle.

Người Mỹ thường mang theo người nhà đến những nơi như thế này, vì vậy có rất nhiều người vị thành niên đang xem họ biểu diễn. Cả ba người thận trọng bỏ qua những từ ngữ tục tĩu để hoàn thành buổi biểu diễn.

Một lúc sau, không khí tại sân bóng sôi động hẳn lên "Giống như vậy!" Hai tay Tống Á nhấc lên, ra hiệu cho khán giả cùng hát, "10 % may mắn, 20 % kỹ xảo..."

Người xem cũng rất giữ thể diện cho họ, rất nhiều người lên tiếng hưởng ứng, bầu không khí sân bóng vô cùng náo nhiệt.

Bài hát vừa dừng, ánh đèn chói mắt của sân bóng lại một lần nữa bừng sáng, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ khán giả rồi, tất cả mọi người già trẻ trai gái đều đứng dậy, không ngừng vỗ tay về phía hắn.

"Thank you everybody!" Hắn cùng Dyle cảm ơn xong, vẫy tay lui vào, khán giả trên đường hắn đi qua đều đưa tay về phía hắn, hắn nhảy lên- đập tay cùng mọi người.

"Tốt lắm, tốt lắm! APLUS, tiết mục biểu diễn rất đặc sắc! Hoàn mỹ!" Người phụ trách biểu diễn cùng giám đốc sân bóng bước lên đón tiếp, mặt đầy phấn khích khen ngợi.

"Cảm ơn cậu, APLUS." Dyle cùng Aiur từ phía sau bước đến, ba người nhảy lên cụng ngực vào nhau.

"Biểu hiện tốt lắm." Tống Á lại đấm tay với họ.

"Có lẽ bài hát này có thể làm ca khúc chào sân của chúng ta." Giám đốc sân bóng đưa ra chủ ý.

"Nói với anh ta đi." Tống Á chỉ chỉ người phụ trách tuyên truyền, trở lại phòng hóa trang phía sau sân khấu.

"Vô cùng xuất sắc." Hayden mỉm cười chúc mừng.

"YO! Hôm nay chúng ta đã làm cả sân bóng phát điên!" Aiur phấn khích đi vòng quanh phòng, nhất thời chưa bình tĩnh lại được.

Dyle mở tivi lên: "Buổi biểu diễn vô cùng đặc sắc vừa rồi đến từ APLUS cùng đồng nghiệp của anh ấy, quý khán giả thân mến, sau đây là ít phút giành cho quảng cáo, đừng vội rời khỏi màn hình, hiệp hai sắp bắt đầu rồi đây..."

"Hừ! Người này không nhắc đến tên tôi và Aiur." Dyle không hài lòng quay về phía tivi than phiền.

"Chuyển tới kênh MTV đi." Tống Á nhắc nhở anh ta.

Dyle chuyển tới kênh MTV lúc này đang chiếu đoạn tin phỏng vấn của phóng viên MTV với ba người, đều là những lời đã được chuẩn bị sẵn, ba người miêu tả lại quá trình gặp gỡ quen biết vô cùng thần kỳ, sau đó là một màn tâng bốc lẫn nhau.

Tiếp theo, MV chính thức bắt đầu, những khung hình rộng mang hơi hướng phim điện ảnh, ống kính hơi rung lắc quét qua lề đường mờ tối phía Nam Chicago, cùng với đó là đoạn nhạc mở đầu vô cùng sôi động, đám người da đen trước cửa quán bar đêm cũng tập trung ở đây. Sau đó Tống Á với chiếc mũ có logo của đội Chicago Bulls đội lệch, từ xa đơn độc bước lại gần ống kính.

"Hứ, Aiur, anh muốn giết người sao?" Đến phần của Aiur, Dyle cũng phát hiện ra nét mặt Aiur có vẻ như hơi gồng quá, anh ta hung hãn hướng về phía máy quay mà hát.

Aiur ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng anh ta rất nhanh lấy được cơ hội phản kích: "Dyle, m* nó, không phải anh cũng giống tôi sao?"

Trong tay Dyle cầm chiếc cốc chỉ dùng một lần xuất hiện trong khung hình, khi hát biểu cảm cứng nhắc chẳng khá hơn Aiur là bao.

Hai người cùng bật cười, Tống Á nhìn thấy Fergie cùng chị của cô ta xuất hiện trong khung hình, quay phim rất 'tỉ mỉ' đặt trung tâm màn hình ngay trước ngực của họ, rồi lướt qua một cái.

Đạo diễn Zach Snyder đưa khung cảnh trở lại bên dưới quán bar đêm, lão Joe đứng ở trước con xe Limousine của mình, ngẩng đầu ngạo mạn nhìn về ống kính, ra dáng một người thành công có uy danh, bố già trong giới âm nhạc.

Andrew, Hunter thậm chí cả Mawota đều xuất hiện trong MV, còn có biết bao nam nữ đến tham dự party, ai ai cũng có phần.

Cuối cùng, Tống Á lần lượt giới thiệu Dyle, Aiur cùng đám người Big A. Hình ảnh cận chiếc dây chuyền có mặt dây nạm chữ A+ trên ngực Dyle được dùng để dẫn dắt, MV kết thúc ở nụ cười đẹp trai của Tống Á.

"Tuyệt vời!"

Tắt tivi, ba người cùng vỗ tay.

Tiếp theo, Tống Á trở lại New York, bắt đầu hành trình tuyên truyền tuần đầu tiên.

"Theo quy tắc cũ."

Trong phòng làm việc nhỏ tại một quán bar đêm, Tống Á ném cái túi đựng hai mươi nghìn đô tiền mặt về phía NAS.

Số tiền trong tháng Tư là của anh ta, đợi đến tháng 5 khi đợt tuyên truyền chung với bọn Đại Giáo Sư bắt đầu, thì sẽ không cần trả số tiền này nữa, mọi người cùng giúp đỡ nhau, người nào quản địa bàn của người nấy.

NAS cũng không thèm đếm, cậu ta kẹp túi dưới nách: "Phần rap của cậu tuyệt lắm, APLUS, cho dù đám DJ không lấy tiền cũng sẽ không dám nói xấu." Cậu ta tốt bụng nhắc nhở.

"Hừ, anh..."

NAS không trực tiếp đuổi người đi, mà tiến tới, lấy lòng hỏi: "Khi đi biểu diễn mang tôi đi cùng, thế nào hả??"

"Không phải anh muốn cùng làm với nhóm của Đại Giáo Sư sao?" Tống Á có chút kinh ngạc.

"Vậy phải đợi đến tháng Năm rồi..." NAS bĩu môi: "Tôi chuẩn bị xong từ lâu rồi, vì ngày này tôi đã đợi hai năm rồi đấy."

"Được chứ, nếu nhóm Đại Giáo Sư không để ý."

Nét mặt hung ác tựa như ai đó nợ tiền mình của NAS sẽ rất có lợi đối với hắn, vì vậy, đương nhiên Tống Á sẽ không từ chối. Hắn bèn rút điện thoại ra quơ quơ về phía cậu ta: "Anh có thể làm trợ lý tạm thời của tôi, có cơ hội tôi sẽ cho anh lên sân khấu hát, nhưng tôi phải đi chào hỏi Rakim trước đã, tôi không muốn bị hiểu lầm là cướp người của Đại Giáo Sư."

"Không thành vấn đề."

NAS đáp lại: "Tôi từng nói ý kiến này với họ rồi, họ có việc bận của họ, cũng không thể chăm sóc tôi được là mấy, gần như đồng ý cả rồi."

"Sao cơ?"

Rakim là đối tác tuyên truyền quan trọng của Tống Á, hắn không muốn đối phương xảy ra bất kỳ chuyện bất trắc nào vào lúc này.

"Rakim đang có xích mích với đối tác, đang bận lắm, tuy nhóm Đại Giáo Sư đồng ý cho tôi cơ hội, nhưng..."

NAS hơi ủ rũ: "Album đầu tay của anh ta phải đợi đến tận tháng Năm mới phát hành, cũng chẳng còn hơi sức giới thiệu công ty thu âm lớn cho tôi nữa."

"Anh muốn ký hợp đồng với công ty lớn?" Tống Á nhớ lời đề nghị tiến cử ca sĩ của Roberto Clayville, biết đâu lần này có thể kiếm lời từ hai phía? "Có lẽ tôi có thể giúp đỡ, nhưng chờ đến khi buổi tuyên truyền kết thúc đi, tôi sẽ giúp anh hỏi Sony Comlumbia thử xem."

"Thật sao?"

Cặp mắt của NAS bừng sáng: "Vậy tôi chờ tin tức của anh." Cậu ta dùng ngón tay cái khều chiếc vòng vàng trước ngực lên: "Anh em tốt."

"Ừ, đều là anh em." Tống Á đấm tay cụng ngực với anh ta, làm cả một lần bằng chân nữa.

Chuyến tuyên truyền tại New York rất thuận lợi, "Remember The Name" không giống "I Feel It Coming", bài hát này vốn rất được lòng cộng đồng DJ người da đen, hơn nữa người da trắng, đặc biệt là người da trắng trong giới văn hóa nghệ thuật cũng đánh giá rất tốt.

Bảng giá chạy xô của hắn cũng tăng rồi, có NAS bầu bạn trong suốt hành trình, còn có thể tránh được rất nhiều cạm bẫy của đám môi giới lòng dạ đen tối ở địa phương.

Tống Á bước ra từ hộp đêm ở New Jersey, vào đến trong xe, hắn chia cho Dyle cùng Aiur hai xấp đô la xanh rờn, sau đó lại ném cho NAS đang lái xe một phần nhỏ: "Phần của anh."

"Cảm ơn, APLUS." NAS cũng không khách khí, bỏ tiền vào túi.

Hayden điện thoại tới: "Có mấy công ty đa quốc gia có ý muốn mua bản quyền bài hát, sử dụng với các mục đích khác nhau, báo giá cũng không tệ."

"Giá hợp lý thì cứ làm đi." Chuyện tốt này sao Tống Á lại không đồng ý cho được.

Hayden làm việc rất lanh lẹ, sau đó mấy ngày vào một buổi sáng, khi hắn kết thúc việc tuyên truyền ở khu vực New York, lúc đang ngồi xe lên đường đến sân bay đã nghe thấy bài hát của mình tại cửa chi nhánh một công ty marketing đa quốc gia nổi tiếng nhất.

Hắn nhìn về phía ngoài cửa xe, nhân viên công ty đã tập trung trước cửa công ty, xếp thành một hàng ngay ngắn.

"Khẩu hiệu của chúng ta là gì?" Tay giám đốc người da trắng gào lên.

"10 % may mắn, 20 % kỹ xảo, 15 % ý chí hội tụ, 5 % vui vẻ, 50 % đau khổ!"

Tất cả mọi người cùng kêu to theo điệu nhạc.

"Đúng! Hôm nay chịu khổ, ngày mai có BMW và Land Rover để đi!"

Tay giám đốc bắt đầu công cuộc tẩy não...