Chereads / Chicago 1990 / Chapter 122 - Chương 122: Kế hoạch quảng bá lưu động

Chapter 122 - Chương 122: Kế hoạch quảng bá lưu động

"Về Chicago cảm giác thật vui biết bao."

Tống Á nằm trên chiếc ghế giám đốc, đan hai tay vào nhau đặt ở sau đầu, thoải mái thở dài một hơi.

Fergie chui ra từ gầm bàn giám đốc, bụm miệng mở cửa xông ra ngoài.

"Cô ấy làm sao vậy?" Đúng lúc ấy, Hayden và Goodman bước tới.

"Mới từ Atlanta về, chưa quen với khí hậu và môi trường ở đây." Tống Á trả lời, "Vậy thành tích tuần này của chúng ta thế nào?"

"Theo bảng báo cáo xếp hạng các ca khúc thì ca khúc của chúng ta từ vị trí thứ tám mươi bảy nhảy vọt lên vị trí thứ tư, xếp ngay sau ca khúc 'Coming Out of The Dark' của diva Gloria Estefan, 'I've Been Thinking About You', do nhóm London beat thể hiện và 'You're in Love' của chị em nhà Wilsonvà nhóm Philips. Xếp thứ nhất trong thể loại Hiphop."

Hayden vừa cười vừa đặt một đống giấy tờ xuống trước mặt Tống Á: "Chúc mừng cậu, ký đi, tiền cả đấy."

"Ca khúc kết hợp giữa chị em nhà Wilson và nhóm Philips của SBK vẫn đang bán cơ à?"

Tống Á thật sự khâm phục Daniel, có mỗi một album mà bán được hơn cả năm trời. Đến giờ, các ca khúc trong album vẫn có mặt ở top đầu của bảng xếp hạng.

"Lượng tiêu thụ trên toàn cầu của album đó sắp lên đến con số chục triệu rồi. Lượng tiêu thụ tất cả các ca khúc cộng lại cũng tăng hơn chục triệu. Album đẳng cấp cỡ đó có bán một hai năm, thậm chí là ba năm thì cũng là chuyện bình thường. Chúng ta có hâm mộ đến mấy cũng chưa chắc đã làm được thế đâu." Hayden nói: "SBK là công ty đĩa nhạc thành công nhất năm ngoái, hình như Daniel lại có kế hoạch mới rồi. Anh ta bắt đầu chạy theo Janet Jackson. Chỉ cần ký được hợp đồng với em gái của MJ, SBK lại không thiếu diva, vậy là hoàn toàn có thể sánh tầm với các công ty đĩa nhạc lớn và lâu đời rồi."

"Janet Jackson?" Trước nay Tống Á chưa từng quan tâm đến các tin tức kiểu này: "Cô ta muốn đổi công ty?"

"Ừ, tháng Năm này cô ta hết hợp đồng với công ty cũ rồi. Giờ có rất nhiều công ty đĩa nhạc muốn ký hợp đồng với cô ta, người trong ngành đánh giá chỉ riêng phí ký tên thôi, ít nhất cũng phải tốn hơn hai mươi triệu đô la." Hayden trả lời.

"Wow."

Tống Á kêu lên một tiếng, những gì Hayden nói là điều mà trước giờ hắn chỉ dám mơ chứ chưa từng nghĩ đến. Hắn cúi xuống, chăm chú giở giấy tờ ra xem. Đây đều là những hợp đồng trao bản quyền sử dụng ca khúc dài hạn, đối tượng ký kết là một công ty marketing hắn từng đến gặp ở New York, một số sân vận động, đại học, doanh nghiệp... Cộng tất cả phí bản quyền lại thì ước chừng được khoảng một nghìn năm trăm đô la.

Tống Á nhẹ nhàng ký tên, bản thân hắn cũng không ngờ "Remember The Name" lại được chào đón đến vậy: "Chuỗi nhà hàng này làm sao vậy? Tôi nhớ khu vực kinh doanh chủ yếu của họ là ở các sân bay mà nhỉ? Thường họ sẽ không bật những bài hát có nhịp điệu mạnh mẽ như 'Remember The Name' chứ?"

"Họ kinh doanh 24/24, nên rất nhiều khách không kịp đi chuyến bay ban đêm sẽ đến cửa hàng của họ, gọi một phần ăn rồi nằm trên bàn tụ tập cả đêm. Nói chung là họ muốn dùng bản nhạc này để đuổi mấy người đó đi." Hayden giải thích.

"WTF… Còn có kiểu làm việc như vậy cơ à." Tống Á lắc đầu bật cười, ký tên lên đống giấy tờ.

Vì "Remember The Name" nhận được sự quan tâm, ca khúc đầu tay "I Feel It Coming" của hắn cũng kiếm được mối làm ăn thứ hai, chuỗi cửa hàng cà phê Siren muốn mua ca khúc này làm nhạc nền phát tại tất cả các cửa hàng trên toàn cầu. Thậm chí "Feel It Still", bài hát suýt mang rắc rối đến cho hắn cũng được người ta chú ý qua kênh phân phối của Sony Colombia. Từ lúc đĩa đơn ca khúc còn chưa phát hành, hãng máy tính NeXT đã ra giá cao tới bốn trăm nghìn đô la, với mong muốn bài hát này sẽ trở thành ca khúc quảng cáo cho mẫu máy tính mới nhất của họ.

"Máy tính NeXT? Ông chủ hãng đó từng làm việc cho hãng máy tính Apple, tên là..." Bỗng nhiên Tống Á không nhớ ra tên của ông chủ hãng máy tính này.

"Jobs." Hayden đáp: "Đó là một CEO cũ từng bị hãng Apple đuổi khỏi công ty. Sau khi rời khỏi đó, ông ta đã thành lập công ty máy tính NeXT."

"Hai công ty này thế nào?" Tống Á đang thầm nghĩ liệu có nên mua ít cổ phiếu của họ không.

"Đều chẳng ra sao cả." Hayden đoán đúng suy nghĩ của Tống Á, "Nếu Jobs tạo được thành tích trong công việc thì Apple đã không đuổi chính người sáng lập công ty của họ đi. Đương nhiên sau khi đuổi Jobs đi, tình hình kinh doanh của họ lại càng tệ hại. Hơn nữa, Jobs cũng không nhất quán trong việc kinh doanh của hãng máy tính NeXT, ông ta còn vào Hollywood mở công ty phim hoạt hình gì gì đó..."

"Vậy à." Tống Á bỏ luôn ý định đầu tư.

Tổng doanh thu hơn hai triệu đô la, ký tên một phát là tiền vào tay rồi. Tâm trạng Tống Á đang vô cùng tốt. Hắn ngân nga lời bài hát rồi tiễn Hayden ra cửa, sau đó khi nhìn thấy Tống A Sinh vội vội vàng vàng đi vào, hắn lại sa sầm mặt mày ngay lập tức. Mùa nộp thuế tháng Tư đến rồi đây...

Cũng may, tiền thuế lần này chỉ tính trên thu nhập của năm ngoái thôi, thu nhập bốn tháng đầu năm nay sẽ được kết toán vào năm tới. Hơn nữa, nhờ các mánh khóe trốn thuế rất tài tình của Tống A Sinh, các khoản đầu tư phù hợp với điều kiện hoàn thuế, một khoản tiền quyên góp từ thiện giúp giảm thuế, mà đây lại là công ty cá nhân, nên trên thực tế, phần trăm nộp thuế của Tống Á thậm chí còn thấp hơn tầng lớp trung lưu ở Mỹ. Đương nhiên, con số cụ thể vẫn là một con số lớn.

"Nhất định không được có sai sót gì đấy."

Tống Á cẩn thận kiểm tra giấy tờ, nhớ lại từng nguồn thu nhập của bản thân trong năm ngoái. Trừ số tiền mặt kiếm được từ việc chạy show và tiền hối lộ cho đám DJ người da đen, thì về cơ bản mỗi khoản thu nhập đều phải nộp thuế hợp pháp. Hắn không muốn bị đám khủng bố IRS* để ý.

(*) IRS: Cục thuế quốc gia Mỹ.

"Ông chủ cứ yên tâm đi." Tống A Sinh đẩy đẩy chiếc kính monocle: "Đây là công việc quan trọng nhất hàng năm, tôi sẽ không để xảy ra sai sót đâu."

Goodman kiểm tra kĩ xong thì Tống Á cẩn thận ký tên, hơn ba trăm nghìn đô la cứ thế rời xa hắn.

Nghe tiếng chuông điện thoại vang, hắn cầm ống nghe lên, "Hey! APLUS! Rơ moóc du lịch về rồi này, xuống dưới xem thử đi!" Từ trong điện thoại, giọng nói đầy phấn khích của Dyle truyền đến.

"Nhanh thế à?" Tống Á xuống tầng dưới. Hai chiếc rơ-moóc du lịch một lớn một nhỏ đang đỗ ở ngoài nhà, đám người Dyle và NAS đang ngắm nghía khắp mọi ngóc ngách trong xe: "Vì các anh cần gấp nên công ty chúng tôi đã gửi thẳng xe mẫu đến đây. Nhưng anh yên tâm, ngoài một vài vết xước xát ra thì không khác gì sản phẩm mới cả, lại còn được giảm giá nữa."

Nhân viên công ty sản xuất rơ-moóc du lịch đưa giấy tờ cho hắn.

Trong hai chiếc xe du lịch, chiếc lớn là hàng mua còn chiếc nhỏ là hàng đi thuê. Công ty A+ Records lại mua thêm một chiếc F150, tổng cộng tiêu tốn hơn năm mươi nghìn đô la.

Chiếc lớn kia hơi nhỏ hơn chiếc ở vườn quốc gia Yellowstone hồi trước, các thiết bị lắp đặt cũng kém hơn. Xe mẫu thường được thiết kế theo phong cách đơn giản để tiện thay đổi về sau, trong xe có rất nhiều đồ điện và các dụng cụ hằng ngày được gấp và cuộn lại, cố gắng tận dụng toàn bộ mọi khoảng trống trên xe. Chiếc lớn có thể chứa được năm người ngủ ở trong, chiếc nhỏ chỉ chứa được hai người.

Tống Á kiểm tra một lượt, chắc chắn không có vấn đề gì thì mới ký tên và tính tiền.

"À, anh ký tặng tôi nữa được không?"

Tống Á lại ký tên cho anh ta, hắn định đi trên hai chiếc xe du lịch này, chạy khắp Illinois, dạo quanh tổng cộng bốn thành phố lớn và vừa của bang này. Trước đợt liên kết quảng bá tháng Năm này, hắn phải giải quyết ổn thỏa đám DJ người da đen ở mấy thành phố.

"Ngầu quá!" Big A bước đến, "Thậm chí tao có thể chuyển luôn cả thiết bị thu âm radio di động vào đây, phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình chuyến du lịch quảng bá lưu động của mày luôn."

"Thôi đi, anh cũng biết mình không nên nói những lời này mà." Tống Á cảnh cáo anh ta.

Nửa tháng nay, hắn đã chuẩn bị cho việc đưa Fergie đi theo mình, còn cả NAS nữa. Hai người họ có thể thay thế cho Dyle, Aiur và hắn khi cần. Việc quảng bá trên diện rộng trong vòng nửa tháng sẽ khiến họ rất mệt mỏi, dù người có đúc bằng sắt cũng chẳng thể duy trì liên tục trạng thái biểu diễn ở mức đỉnh cao được. Hơn nữa nếu có cơ hội, hắn có thể giới thiệu hai người với các DJ và khán giả, coi như nâng đỡ họ. Lộ trình lần này không nằm trong kế hoạch quảng bá của Columbia, vì vậy ngoài một phần trong lộ trình vừa hay trùng với kế hoạch, họ còn phải bỏ ra rất nhiều tiền, lại phải tự kêu gọi thật nhiều nguồn lực.

"Đương nhiên rồi, mày vẫn chưa yên tâm về tao à?"

Big A hoàn toàn đồng ý, quay sang sai thằng đệ lên tầng trên lấy bộ điện đàm xuống. Anh ta có vai trò rất quan trọng, Tống Á vẫn buộc phải thỏa hiệp với một số yêu cầu của anh ta. Sau chuyến hành trình lần này, hắn còn phải trả cho Big A một khoản cát xê khá cao.

"Được thôi, hey! NAS!"

Tống Á gọi NAS, "Chúng ta lên tầng trên họp chút đi."

Hắn gọi hết các nhân viên tham gia chuyến quảng bá lưu động này vào phòng làm việc, mở một cuộc họp, sắp xếp ổn thỏa và điểm lại lộ trình, sau đó dặn mọi người xếp các nhạc cụ và đồ dùng của bản thân vào xe dã ngoại. Thằng đệ của Big A là người dẫn đường và lái xe cho anh ta. Hai chiếc xe F150 kéo theo rơ-moóc du lịch một lớn một nhỏ theo sau, Big A, Dyle, Aiur và NAS ngồi xe lớn, Tống Á và Fergie ngồi xe nhỏ.

Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, tất cả các nhân viên và tài xế thuê đến để lái hai chiếc xe đã đến. Đoàn xe từ từ rời khỏi khu vực thành phố Chicago, hướng đến Milwaukee thuộc phía bắc của Wisconsin thì dừng lại, nghỉ ở đó một ngày một đêm.